Tác giả: Og Mandino
Hafid cưỡi lừa đi chầm chậm, đầu cúi xuống nên không nhận
thấy ngôi sao sáng một cách lạ kỳ đó vẫn đang chiếu sáng con đường trước mặt
anh. Tại sao anh lại hành động khờ dại như vậy? Anh không hề quen biết những
người đã gặp trong cái hang đá đó. Tại sao không cố gằng bán cho họ cái áo dài
đỏ đó? Anh sẽ phải nói gì với ông Pathros đây? Và còn những người khác nữa, họ
sẽ cười lăn ra đất khi biết việc anh đã cho đi cái áo mà không nhận lại được một
chút gì. Mà lại là cho một đứa bé xa lạ mới lọt lòng một cách nghèo hèn trong một
hang đá. Anh suy nghĩ xem có cách nào đánh lừa được ông Pathros.
Có thể là đã đánh mất nó trên lưng lừa khi ăn trưa? Ông
Pathros có thể tin được những câu chuyện như vậy không? Dù sao thì cũng có rất
nhiều người trộm cắp trên khắp dải đất này. Ông Pathros có thể nào tin và rồi
không trách mắng mình vì không cẩn thận không?
Và rồi rất sớm, Hafid đã về đến trên con đường xuyên qua vườn
Gethsemanie. Anh xuống lừa, mệt mỏi dắt nó lên đồi đến với thương đoàn. Ánh
sáng từ ngôi sao làm không gian có vẻ như ban ngày và sự lo lắng mau chóng tràn
ngập Hafid khi anh nhìn thấy ông Pathros đang đứng đó trước cửa lều, ngước nhìn
lên màn trời đêm. Hafid ngừng lại, hầu như không cử động, nhưng ông Pathros lập
tức nhận ra anh.
Có một chút ngỡ ngàng trong giọng nói khi ông Pathros đến gần
anh và hỏi: “Con trở về thẳng đây từ Bethlehem ư?”
“Vâng, thưa ông chủ.”
“Con không cảm thấy gì khi nhìn thấy ngôi sao đó đi theo con
sao?”
“Không thưa ông, con không biết.”
“Con không nhận thấy ư. Ta đã không thể rời mắt khỏi ngôi
sao đó khi nó mọc lên từ phía Bethlehem cách đây hai giờ. Chưa bao giờ ta nhìn
thấy một ngôi sao rực rỡ đến như thế. Và rồi ta đã nhận ra nó ở ngay đây, ngay
trên đầu chúng ta. Rồi con xuất hiện, chúa ơi!... và ngôi sao cũng dừng lại...”
Ông Pathros lại gần Hafid, chăm chú nhìn anh thật gần rồi hỏi:
“Con có liên quan đến một sự kiện lạ lùng nào đó ở Bethlehem không?”
“Không, thưa ông.”
Người đàn ông chau mày suy nghĩ: “Ta chưa bao giờ trải qua một
đêm với những sự kiện lạ lùng như đêm nay.”
Hafid bật nói: “Con cũng không thể nào quên được đêm nay,
thưa ông.”
“À, à, quả là đã có việc xảy ra trong đêm nay. Tại sao con lại
trở về vào lúc đã trễ tràng như vậy?”
Hafid im lặng trong khi người đàn ông già xem qua túi hành
lý của anh trên lưng lừa.”Đã không còn nữa, cuối cùng thì con cũng đã thành
công. Hãy vào đây và kể cho ta nghe về những gì con đã trải nghiệm. Ta không thể
hiểu được vì sao một ngôi sao lại đi theo một cậu trai chăn lạc đà như con.”
Ông Pathros ngả lưng nằm nghe chăm chú câu chuyện dài của
chàng trai trẻ về những lời từ chối thậm chí sỉ nhục không ngừng mà cậu đã phải
nhận lãnh ở Bethlehem. Ông gục gặc đầu khi nghe Hafid kể về người lái buôn hung
hăng, người gần như quẳng cậu trai ra khỏi tiệm hàng của mình và mỉm cười khi
nghe đến đoạn hai người lính đã vứt lại chiếc áo vào mặt Hafid khi anh từ chối
bớt giá bán.
Cuối cùng giọng Hafid hầu như khản đặc và lập bập khó nghe
khi cậu kể lại tất cả những do dự, hồ nghi đã khuấy đảo tâm trí cậu trong quán
rượu tối hôm nay. Ông Pathros ngắt lời chàng trai: “Hafid, hãy nhớ lại rõ ràng
những hồ nghi mà con đã suy nghĩ khi ngồi một mình buồn bã đó.”
Khi Hafid kể lại rõ ràng những ý nghĩ của anh khi đang ăn tối
trong quán rượu, người đàn ông già tiếp tục gạn hỏi: “Bây giờ hãy nói rõ xem,
điều gì đã khiến con vứt bỏ mọi nghi ngờ và đem đến cho con lòng can đảm để quyết
định tiếp tục cố gắng bán đi chiếc áo dài đó?”
Hafid suy nghĩ trước khi đáp lại ông Pathros.”Con chỉ nghĩ đến
cô con gái của Calneh. Khi ở trong cái quán rượu tồi tệ đó con đã nghĩ con sẽ
không thể gặp lại Lisha nếu con thất bại.” Đến đây giọng Hafid như vỡ ra: “Dù
sao thì con cũng đã đánh mất Lisha rồi!”
“Con đã thất bại ư, ta không hiểu. Chiếc áo đã không còn nữa?”
Hafid nói nhỏ khiến ông Pathros phải nghiêng người đến trước
để lắng nghe, câu chuyện đã xảy ra nơi hang đá, đứa bé và chiếc áo dài. Ông
Pathros chốc chốc lại liếc nhìn qua cửa lều nơi ánh sáng của ngôi sao vẫn đang
chiếu sáng cả khu trại. Nụ cười lại nở ra trên khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của ông
Pathros và ông nhận ra là Hafid đã ngừng kể, cậu trai đang sụt sùi nước mắt.
Tiếng nức nở chóng tàn và chỉ còn lại sự im lặng trong căn lều.
Hafid không dám ngẩng lên nhìn chủ nhân của mình. Anh đã thất bại và tự chứng tỏ
rằng mình không đáng gì hơn ngoài một tên chăn lạc đà. Anh muốn bật dậy và chạy
ra khỏi căn lều. Nhưng rồi Hafid cảm thấy đôi tay của ông Pathros trên vai
mình, đôi tay đó ngửng mặt anh lên để anh nhìn thẳng vào mắt của ông Pathros.
“Con trai ơi, chuyến đi này đã không mang lại chút lợi nhuận
nào cho con.”
“Vâng, thưa ông.”
“Nhưng với ta thì có đấy. Ngôi sao đi theo con đã giúp ta
thoát khỏi sự đui mù mà ta ương ngạnh không chịu nhận biết từ bao lâu nay. Ta sẽ
giải thích việc này với con khi chúng ta trở về Palmyra. Bây giờ ta chỉ có một
yêu cầu với con thôi.”
“Vâng, thưa ông.”
“Những người bán hàng của ta sẽ trở về với thương đoàn và
chiều mai những con lạc đà mệt mỏi của họ cần có người chăm sóc. Con có vui
lòng trở lại với nhiệm vụ của một người chăn lạc đà lúc này không?”
Hafid đứng dậy vòng tay trước chủ nhân của mình, ân nhân của
mình: “Con sẽ làm bất cứ gì mà ông yêu cầu... con xin lỗi vì đã làm ông thất vọng.”
“Hãy đi sửa soạn cho sự trở về của những người của ta và
chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Palmyra.”
Hafid ra khỏi lều, anh bị chóa mắt phần nào vì ánh sáng từ
trên cao. Anh dụi mắt và nghe ông Pathros gọi mình từ trong lều. Anh quay lại chờ
nghe ông Pathros nói.
Pathros đứng đó, ngước nhìn ngôi sao rồi nói: “Hãy ngủ yên
vì con không hề thất bại.”
Ngôi sao sáng rỡ vẫn ở yên trên bầu trời suốt đêm đó. Ánh
sáng rực rỡ như Tình Yêu, như đời sống, vẫn luôn còn đó trong ngần và sáng rỡ.
Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới - Chương 04
Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới - Chương 06